Tranh Tranh – 33+34

Chương 33

Tầng bảy công ty Thịnh Xương.

Tạ Bình thất hồn lạc phách nằm sấp trên bàn làm việc, đầu đè lên một bản kế hoạch phương án bị khách hàng trả về.

Tiểu Lý đối diện vị trí làm việc đứng lên hỏi cậu ta: “Lại bị mắng rồi?”

Tạ Bình buồn rười rượi nói: “Đúng rồi, nhưng tôi đã sửa lại rất nhiều lần, tế bào não chết nhóm này đến nhóm kia, thật sự không biết sửa lại thế nào.”

“Cậu thảm quá đi à.”

Tạ Bình tốt nghiệp đại học không lâu, vẫn đang trong thời gian thực tập, vốn cho rằng sau khi phương án này thông qua có thể thuận lợi chuyển chính thức. Nhưng không ngờ bận rộn cả tháng trời, khách hàng không thèm nhìn lấy một cái đã trực tiếp trả về nói là không được, không có bất kỳ lý do gì. Chủ quản không giải quyết được thì trách phương án của cậu ta có vấn đề, không ngủ suốt một tuần kết quả vẫn như thế. Nghe nói công ty khách hàng và Thịnh Xương đã hợp tác rất nhiều năm, chưa bao giờ xuất hiện vấn đề như vậy, cũng không biết lần này bị gì, cứ khiến cậu ta không được chuyển chính thức. Tạ Bình khó khăn lắm mới chui vào công ty này thực tập, không muốn vô duyên vô cớ mất việc như vậy. Nhưng hôm nay chủ quản nói là cho cậu ta một tuần nữa, nếu phương án vẫn bị trả về thì khỏi cần đi làm.

Tiểu Lý đã tới hai năm, là người nhiệt tình, nghĩ kế nói: “Nếu không cậu trực tiếp đi tìm giám đốc bộ phận đi.”

“A…” Tạ Bình nói: “Trực tiếp tìm giám đốc bộ phân, vậy là vượt cấp còn gì?”

“Cậu không tìm thì phải đi, đi cũng dễ thôi.” Tiểu Lý nhỏ giọng: “Năng lực của chủ quản Chu này không ổn, không giải quyết được vấn đề cũng không báo lên, giấu giấu giếm giếm sợ bị nói. Nghị Phong hợp tác với chúng ta nhiều năm như vậy, không phải là khách hàng nhỏ đâu, cậu không đi tìm giám đốc bộ phận, đến lúc đó xảy ra chuyện thật, khiến việc hợp tác trong tương lai thất bại, chắc chắn chủ quản Chu sẽ kéo cậu cản súng.”

Tạ Bình vẫn còn do dự: “Nhưng giám đốc bộ phận sẽ để ý đến tôi thật à?”

Tiểu Lý nói: “Tất nhiên rồi, giám đốc Diệp tốt lắm, hơn nữa chuyện này cũng không phải vấn đề nhỏ, anh ấy nhất định sẽ giúp cậu.”

Tạ Bình bán tín bán nghi, nhưng vì tương lai vẫn cầm mười mấy tờ kế hoạch đi lên lầu.

Thịnh Xương được xem là một công ty mới, chủ yếu phụ trách cac hoạt động phát tireenr và quảng cáo quan hệ công chúng cho các thương hiệu của bên A. Sở dĩ nó có thể thu hút nhiều sinh viên mới tốt nghiệp là vì công ty này có một chút quan hệ với họ Lục trong truyền thuyết, nhưng quan hệ quả thực hơi xa, đời cháu của công ty cháu, cách xa vạn dặm.

Hình như giám đốc bộ phận đang gọi điện, Tạ Bình đứng chờ ở cửa một lát cho đến khi không nghe thấy âm thanh nữa mới giơ tay gõ cửa một cái.

“Mời vào.”

Tạ Bình đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người đàn ông đẹp mặc áo sơ mi trắng.

Là đẹp, Tạ Bình xác định mình không dùng sai từ để miêu tả, tóc màu nâu, khóe mắt hơi vểnh, trên sống mũi đeo một cái kính không gọng, thấy cậu ta đi vào thì lấy xuống, chắc là kính thường bảo vệ mắt, không có số độ, trên bàn làm việc đặt một cái bảng tên, trên đó viết tên của cậu, tên là Diệp Hàm Tranh.

“Cậu là Tạ Bình của phòng thị trường?”

“Ngài, ngài biết tôi?” Tạ Bình không ngờ cậu biết tên mình, vội vàng gật đầu.

Diệp Hàm Tranh nở nụ cười, đi đến trước tủ trà bên cạnh rót cốc cà phê: “Tôi đã xem phương án của cậu, làm rất khá.” Cậu bảo Tạ Bình ngồi xuống rồi đưa cà phê cho cậu ta, Tạ Bình hơi câu nệ, luôn miệng nói cảm ơn. Quả nhiên Tiểu Lý không lừa cậu ta, giám đốc Diệp này thực sự rất dễ giao tiếp.

Tạ Bình uống một ngụm cà phê, mới nhớ ra nói chuyện chính: “Rất xin lỗi vì đột nhiên tới đây làm phiền ngài, nhưng tôi thực sự không biết phải làm thế nào.” Cậu ta đưa văn kiện cầm trên tay cho Diệp Hàm Tranh: “Đây là phương án tôi làm cho tập đoàn Nghị Phong, nhưng đối phương không đưa ra yêu cầu, cũng không nói vấn đề, không thèm nhìn đã trả về. Chủ quản Chu bảo tôi thay đổi dựa theo cách nghĩ của mình, thay đổi đến khi đối phương hài lòng mới thôi, nhưng dù tôi sửa thế nào đi nữa mà họ không xem thì cũng hết cách.” Tạ Bình nói có phần ấm ức, mới tốt nghiệp lại chưa trải qua sóng to gió lớn, cũng khó tránh khỏi.

Diệp Hàm Tranh nhìn phương án của cậu ta, bản thảo đầu tiên rất tốt, phần sau càng sửa càng lực bất tòng tâm, cậu hỏi thăm tình huống đại khái với Tạ Bình, đã biết tiền căn hậu quả: “Nghị Phong là khách hàng mà sếp Từ đàm phán được, theo lý mà nói sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.”

“Chẳng, chẳng lẽ muốn sếp Từ đích thân ra mặt ạ?” Tạ Bình luống cuống hơn, tưởng rằng làm phiền giám đốc bộ phận là đủ rồi, chẳng lẽ còn phải làm phiền tổng giám đốc?

Diệp Hàm Tranh cười nói: “Không cần.” cậu đứng lên quay lại trước bàn làm việc, hỏi: “Tuần tới cậu có thời gian không?”

Tạ Bình nói: “Có.”

“Vậy chúng ta cùng đến thành phố Trung Châu* một chuyến, thăm công ty khách hàng thử xem.”

Tạ Bình nói: “Tôi, tôi cũng phải đi à?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Cậu đi theo mới có thể hiểu rõ hơn ý muốn và tâm lý của khách hàng, đỡ phải sửa tới sửa lui, sẽ cực khổ hơn.”

Tạ Bình chưa bao giờ thấy cấp trên ôn hòa như vậy, vội vàng đứng lên nói: “Cảm ơn ngài, vậy tôi về thu dọn hành lý.”

Diệp Hàm Tranh bảo cậu ta đóng cửa, lại mỉm cười: “Đừng gọi ngài, tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi thôi, gọi anh đi.”

Lần đầu tiên Tạ Bình đi công tác là đi cùng Diệp Hàm Tranh, họ lái xe mất sáu tiếng mới đến nơi. Tập đoàn Nghị Phong lập nghiệp với việc kinh doanh quần áo, trải qua mấy chục năm mưa gió, sáng tạo ra không ít thương hiệu nổi tiếng, là khách hàng lớn chân thật, nếu thật sự xảy ra vấn đề, e rằng Thịnh Xương không gánh nổi hậu quả.

Người tiếp đãi Diệp Hàm Tranh họ Lưu, quen biết cậu.

Quản lý Lưu nói: “Thật ra chuyện này tôi biết rồi, nhưng chắc cậu cũng nghe nói hai năm nay chủ tích của chúng tôi muốn về hưu, tất cả mọi chuyện trong công ty đều giao cho con trai của chủ tịch, vừa mới nhậm chức, lúc nào cũng muốn thay máu. Haizzz, tôi cũng chẳng biết còn có thể giữ công việc này nữa không, càng không có cách nào lo việc này của các cậu.”

Nếu muốn thay máu chắc hẳn là thay từ trong ra ngoài, Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy không biết có thể nhờ quản lý Lưu giúp hẹn con trai chủ tịch không?”

Quản  lý Lưu xua xua tay, len lén nói: “Đó là con ông cháu cha, hoàn toàn không hieur kinh doanh cũng không nói lý lẽ, cha chú của sếp Từ các cậu quen biết chủ tịch mà? Còn không bằng tự đi tìm chủ tịch nói xem.”

Diệp Hàm Tranh khó xử nói: “Nhưng gần đây sếp Từ không ở công ty, hợp đồng của hai công ty chúng ta cũng sắp đến hạn, nếu không nhanh chóng nói rõ ràng, vấn đề sau này sẽ khá là phiền toái.”

“À, tôi nhớ ra rồi.” quản lý Lưu nói, “Sếp Từ vừa kết hôn, đang hưởng tuần trăng mật ở ngoài nhỉ?”

“Phải.” Diệp Hàm Tranh cân nhắc một lát: “Không biết tôi đến thăm hỏi ngài Dương có hợp quy củ không.”

“Giám đốc Diệp nói gì vậy, cậu khách sáo quá rồi, nói chuyện làm ăn có gì mà hợp quy củ hay không. Đúng lúc mấy ngày nữa là sinh nhật chủ tịch, cậu đi cùng tôi, đoán chừng nói vài câu là giải quyết được.”

Ngài Dương tên là Dương Nghị Phong, năm nay tròn bảy mươi, không được tính là trường thọ.

Tham gia những dịp như thế này, chọn quà là môn tri thức, đắt đến mấy tốt đến mấy cũng không bằng thích hợp. Nhất là nhà họ Dương cũng không thiếu tiền, để khiến người già vui vẻ thực sự hơn tốn thời gian.

Diệp Hàm Tranh không chuẩn bị trước, chỉ có thể gọi điện thoại hỏi sếp Từ. Sếp Từ này là đàn anh của cậu, tên đầy đủ là Từ Châu, nói rằng ông cụ Dương thích ấm tử sa, bảo cậu đến chợ đồ cổ kiếm một cái độc đáo là được.

Ngày hôm sau Tạ Bình đi theo Diệp Hàm Tranh đến chợ đồ cổ lớn nhất thành phố Trung Châu. Đi dạo cả buổi sáng, cuối cùng chọn được một cái nhìn ổn, nhưng hai người họ không ai thạo nghề, người bán nói gì nghe nấy, cuối cùng báo giá năm vạn. Tạ Bình có phần ngồi không yên, cậu ta có người bạn cũng thích đồ chơi văn hóa, nghe nói nơi như thế này lừa đảo chiếm đa số, trả giá đều là trực tiếp bỏ số lẻ. Nhưng Diệp Hàm Tranh không quan tâm chút tiền này, lương giám đốc bộ phận của ông ty họ một năm chưa đến một triệu nhưng chắc chắn được mấy trăm nghìn, Tạ Bình cũng không nhiều lời nữa.

Mãi đến khi trả tiền xong lên xe, mới nhận ra nét mặt của giám đốc Diệp có gì đó là lạ, hơi nhíu mày có chút khác thường.

Tạ Bình hỏi: “Anh Diệp, anh khó chịu ở đâu à?”

Diệp Hàm Tranh gật đầu.

“Khó, khó chịu ở đâu? Tôi đi mua thuốc cho ngài?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Không cần.” Lại thở dài hiếm thấy, đau lòng nói: “Năm mươi nghìn đắt quá, Từ Châu sẽ không hoàn trả.”

Chương 34

Ấm tử sa người bán khoác lác chế tạo thuần thủ công được đặt trong hộp quà lót lụa màu vàng, trông cũng tạm được, phù điêu chạm rỗng và hoa văn chìm cũng coi như tinh xảo, mắt thường nhìn không lỗ. Cậu chụp gửi cho Từ Chân nhìn xem, dù sao cũng lấy danh nghĩa công ty để tặng, không thể mất mặt. Sếp Từ cũng không hiểu đồ chơi của những người lớn tuổi này, hỏi cậu bao nhiêu tiền.

Diệp Hàm Tranh chụp hóa đơn gửi đi.

Hồi lâu vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, Diệp Hàm Tranh gọi điện thoại qua, sếp Từ nói: “Bỏ đi, đàn em, tình sâu duyên cạn, sau này đừng liên lạc nữa.”

Quả nhiên là câu trả lời này, sếp Từ nổi tiếng là vắt cổ chày ra nước, đối với ai cũng như vậy. Diệp Hàm Trành mỉm cười bất lực, cậu cũng không yêu cầu hoàn trả thật, Từ Châu đã giúp cậu rất nhiều, cậu nên bỏ ra chút tiền này. Sắp xếp quà xong, lại mở điện thoại kiểm tra số dư còn lại bên trên, thở dài một hơi rồi ngã xuống giường. Những chỗ cần tiêu tiền nhiều lắm, còn rất lâu mới đến mục tiêu của cậu…

Đảo mắt đến một ngày trước sinh nhật của Dương Nghị Phong, Diệp Hàm Tranh đi theo quản lý Lưu đến thăm hỏi trước. Cậu và Tạ Bình đều không nằm trong danh sách được mời, quyền lợi của quản lý Lưu có hạn nên chỉ có thể dẫn một người tới.

Từ lâu đã nghe nói ông cụ Dương thích phô trương, tổ chức tiệc sinh nhật ở sơn trang Vân Đỉnh nhà mình vừa xây xong không lâu, nhân tiện mời tinh anh nổi danh các giới đến ở, lần này mời càng nhiều, còn có rất nhiều người không mời mà tới như Diệp Hàm Tranh, cho ông cụ Dương đủ thể diện.

Trước khi xuống xe quản lý Lưu đưa cho Diệp Hàm Tranh một tấm thẻ phòng, y còn vài chuyện phải làm, dặn dò: “Hôm nay chủ tịch có khách quý, chắc chỉ có thời gian nói vài câu trong bữa cơm tối mai. Hôm nay cậu cứ đi dạo trước đi, có vấn đề gì chúng ta gọi điện thoại.” Diệp Hàm Tranh nói lời cảm ơn với y rồi xách quà đi tìm phòng.

Mấy ngày trước vừa vào thu, cây phong đỏ một mảng sơn trang Vân Đỉnh, lá rơi xào xạc trên đất, không ai cố tình quét dọn, lá rải rác trải một lớp trên mặt đất. Lúc này có người chạy đến trước mặt, thở hồng hộc hỏi thăm Diệp Hàm Tranh: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi ngài có biết gần đây có chỗ nào bán thuốc màu không?”

Diệp Hàm Tranh cũng vào đây lần đầu tiên, cậu nói xin lỗi với người kia tỏ ý không biết.

Người kia nói cảm ơn một tiếng, lại vội vàng chạy đi hỏi thăm người khác.

Càng đi vào trong, khách khứa dần nhiều hơn, ai cũng mang quà theo, đều là người được mời tham gia tiệc sinh nhật, còn có một số gương mặt quen thuộc, có người từng hợp tác, có người từng thấy trên tin tức báo chí.

“Ái chà, giám đốc Tiểu Diệp?”

“Sếp Trương?” Diệp Hàm Tranh nghe thấy có người gọi mình thì nhìn sang theo giọng nói. Sếp Trương là khách hàng đầu tiên của cậu, về sau chuyển nhà ra nước ngoài, việc làm ăn cũng chuyển sang bên kia, đã hai, ba năm chưa gặp nhau.

Sếp Trương bốn, năm mươi tuổi, nâng cao cái bụng bia tròn vo, vui cười hớn hở nói: “Sao cậu lại tới đây? Tới đây mừng thọ với sếp Từ của các cậu?”

Diệp Hàm Tranh gật đầu, cười nói: “Là tôi tự đến kính thăm, gần đây sếp Từ đang nghỉ.”

Trương tổng cũng nhớ ra rồi, Từ Châu vừa kết hôn, chắc chắn rất bận rộn, lại hàn huyên vài câu đơn giản với cậu, Diệp Hàm Tranh nói: “Không ngờ có thể gặp anh ở đây, lẽ ra tôi nên đến nhà anh thăm hỏi.”

“Ôi dào cậu nhìn cậu xem, vẫn khuôn phép như thế, mọi người đều bận rộn, các cậu càng bận rộn.” sếp Trương thấu tình đạt lý: “Vả lại chỗ tôi xa lắc xa lư, đến một chuyến còn phải thôi nghỉ đông, không đáng.”

Diệp Hàm Tranh mỉm cười theo: “Lần này anh về có sắp xếp gì khác không?”

Vốn định sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ mời sếp Trương cùng ăn bữa cơm, nhưng sếp Trương xua tay nói: “Không có không có, tối mai lên máy bay rồi, bên này xong việc phải đi nhanh, công ty còn có cuộc họp đang đợi.”

Diệp Hàm Tranh tiếc nuối nói: “Vội thế…”

“Đúng rồi, không có cách nào, nếu lần này không phải muốn gặp tổng giám đốc mới nhậm chức của nhà họ Lục tôi cũng sẽ không chạy về từ xa.”

Diệp Hàm Tranh ngẩn người, tay xách hộp quà run nhè nhẹ, “Anh nói nhà họ Lục…”

“Lục thị ấy, ai cũng biết.”

Diệp Hàm Tranh hơi thất thần, một lúc sau mới hỏi: “Tổng giám đốc tân nhiệm, là cậu… Lục… Lục Minh Tiêu… à?” Lâu lắm rồi cậu chưa từng nhắc đến cái tên này, cổ họng khô khốc suýt nữa không phát ra được âm thanh nào.

Sếp Trương nói: “Ngoài cậu ấy ra còn có thể là ai. Cậu Lục này giỏi lắm, chẳng những loại trừ ba mình mà còn trừng trị những thành viên hội đồng có ý đồ làm phản nhà cậu ta đến là ngoan ngoãn.”

Tin tức của nhà họ Lục chưa bao giờ lộ ra ngoài, nội bộ như thế nào càng không có người biết. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên Diệp Hàm Tranh nghe được tin tức của hắn từ người khác, thực sự muốn biết nhiều hơn.

Sếp Trương cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tám chuyện không dứt. “Mọi người đều nói thương trường như chiến trường, công ty nhỏ như chúng ta bình thường đấu đá còn mày chết tao sống, càng khỏi nói đến học Lục. Lục Hạo Đông cũng là nhân vật lợi hại, đối xử với con của mình tuyệt đối không nương tay. Nếu tôi có thể có một nửa lòng dạ ác độc của ông ta, mấy kẻ không ra hồn nhà tôi đoán chừng sớm cũng không cần tôi nhọc lòng. Việc này tôi cũng nghe người khác nói thôi, nói là cậu Lục mười mười mấy tuổi đã vào nóng cốt của công ty, trực tiếp uy hiếp đến một bộ phận thành viên hội đồng dòm ngó cổ phần của nhà học Lục. Những thành viên hội đồng ăn người kia từng người một đều là chạy đi theo chỉ thị của cậu ta, đổi lại là tôi thân kinh bách chiến kinh nghiệm phong phú đoán chừng cũng ở không đến nửa năm. Một đứa trẻ như cậu ta vậy mà có thể nhổ tận gốc tất cả những lão tặc kia, không phục không được mà.”

Đi một đoạn nữa đã đến biệt thự của sơn trang, một tòa nhà chính, trái phải còn có hai tòa nhà cho khách. Diệp Hàm Tranh và sếp Trương cùng đến tòa nhà bên trái, lại đụng phải người vữa nãy hỏi cậu đường đi mua thuốc màu, xách theo một cái túi nhỏ vội vàng chạy tới.

Người này tên là Ngô Lâm, đưa thuốc màu đến phòng khách ở tòa nhà chính, lại lùi ra ngoài lẳng lặng chờ.

Người hầu nhà họ Dương đi tới hỏi: “Sếp Lục đã dậy chưa?”

Ngô Lâm ra hiệu cô nói nhỏ thôi, nói là tỉnh rồi.

Người hầu lại hỏi: “Vậy lúc nào thì dùng cơm? Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị.”

Ngô Lâm nói: “Không cần tốn công, đợi lát nữa nấu ít cháo bưng lên là được rồi.”

Người hầu nói: “Nhưng chủ nhân nhà tôi dặn dò phải chiêu đãi sếp Lục thật tốt.”

Ngô Lâm nói: “Cháo là được, cháo hoa.”

Người hầu không nói gì nữa, ngượng ngùng bảo: “Chủ nhân nhà tôi không ngờ sếp Lục lại đến trước một ngày, bây giờ đang vội trở về từ tỉnh ngoài, mong sếp Lục thứ lỗi.”

Ngô Lâm gật đầu, đưa mắt nhìn người hầu xuống lầu, một lát sau lại thấy cô bưng cháo đã nấu xong đi lên, y nhận lấy, xoay người gõ cửa một cái rồi đi vào.

Một bóng người cao to đứng trong phòng, mặc áo choàng tắm đậm màu, đoán chừng mới tắm xong, tóc vẫn hơi ẩm. Hắn như không nhìn nhìn thấy Ngô Lâm, mặt không biểu cảm chơi phi tiêu, từng câu phi tiêu màu bạc đâm trúng hồng tâm, thậm chí làm rơi phi tiêu vốn đang cắm trên bảng phi tiêu, cuối cùng chỉ còn lại một cây trong tay hắn.

Ngô Lâm dừng bước không cử động, nhìn bóng râm ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, hạ giọng nói: “Sếp Lục, cháo của ngài.”

Dứt lời hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, Ngô Lâm không dám lên tiếng nữa, bưng khay cháo đứng ở cửa. Thuốc màu hôm nay y mua đã dùng rồi, để trên bàn gần cửa sổ cùng với bút vẽ, trên mặt bàn còn đặt một con búp bê nhỏ vừa được sửa màu. Đồ vật kia rất nhỏ, Ngô Lâm đã từng thấy vài lần, là một con khủng long nhỏ đáng yêu.

**

(*) gốc là Trung Xuyên, mà chương sau tác giả lại ghi Trung Châu, nên tui mạn phép đổi lại cho khớp


Chương 35+36

7 thoughts on “Tranh Tranh – 33+34

  1. Yuan Zhang

    Sẽ không ngược nữa đâu phải ko? Những truyện tag ngọt sủng thế này có ngược một chút thôi cũng đau lòng lắm

  2. trên mặt bàn còn đặt một con búp bên nhỏ vừa được sửa màu – bê

    Má ơi mong đến đoạn hai đứa gặp nhau ghê =))

Leave a comment