Hẻm sâu có ánh sáng – Chương 44

Tần Thanh Trác không biết tình hình trong hậu trường như thế nào, chắc lúc này mọi người đều luống cuống, thiết kế sân khấu và ánh sáng đã dừng lại.

Ánh sáng trên sân khấu mờ tối, chỉ có thể nhìn rõ bóng của ba người Mây Tận Thế trên sân khấu và đường nét của nhạc cụ.

Mãi đến khi Giang Ngập cất tiếng hát, một chùm sáng mới chiếu lên người cậu.

Màu trắng lạnh lẽo như ánh trăng ảm đạm, khiến giọng hát của cậu dường như cũng được dát một lớp ánh trăng lạnh lẽo.

“Đứng trên con phố cũ này lúc hai giờ sáng

Nhìn ngọn đèn trước mặt dần tắt

Tôi bước vào màn đêm dài

Hướng về cuộc hẹn không thời gian và địa điểm

Gió lạnh phần phật ngoài tầng mười bảy tòa cao tầng

Bóng đêm đằng đẵng như không biên giới

Bạn thả mình xuống

Nói lời tạm biệt kiên quyết nhất trong cuộc đời này

Hỡi lá cây chuyển động rì rào

Phải chăng biết được cảm giác gió lạnh thổi qua cơ thể

Hỡi mặt trời và ánh trăng nép mình sau tầng mây

Có từng nhớ nói lời tạm biệt với bạn không”

Giang Ngập vừa cất tiếng hát đã khiến người ta cảm thấy xung quanh lập tức trống rỗng, như đang ở trong ngõ nhỏ không người vào rạng sáng.

Tần Thanh Trác gần như có thể nghĩ đến dáng vẻ Giang Ngập đứng trên phố chéo Hồng Lộc, thả lỏng bản thân và nhìn dãy đèn đường bên đường tắt đi vào mỗi đêm.

Trong nháy mắt, rất nhiều cảnh tượng lướt qua trong đầu anh. Từ đêm hôm trước tại lễ hội âm nhạc Giang Ngập ngửa đầu uống từng ngụm bia, tua ngược mãi đến hình ảnh Giang Ngập đứng trước quầy mì lạnh nướng dựa vào xe mô tô hút thuốc trong đêm kết thúc buổi ghi hình đầu tiên.

Giọng hát của Giang Ngập rất đặc biệt, không phải sự đặc biệt cố gắng tạo ra dựa vào kỹ xảo, mà là cảm giác câu chuyện mang theo vết sẹo trong âm sắc, có thể khiến người ta đồng cảm một cách dễ dàng.

Phần lời ca chính không có sắp xếp quá phức tạp, giai điệu chầm chậm mang theo chút cảm giác buồn bã của guitar điện làm chủ đạo. Tiếng trống và bass thêm vào từng chút một như thủy triều từ từ dâng lên, khiến người ta bị cuốn vào trong cảm xúc dày đặc bao quanh bởi nhạc cụ lúc nào không hay. Đến khi hoàn hồn lại đã nghẹt thở không thông.

Lúc đến đoạn nhạc dạo, tiếng trống và bass đột nhiên bùng nổ, như cơn mưa to bất ngờ trút xuống, nhịp trống dồn dập như mang theo gió mạnh đập vào mặt, trộn lẫn với âm thanh của guitar điện tạo thành bầu không khí buồn bã dày đặc và dữ dội.

Nhịp trống và giai điệu tiến dần, ngày một mạnh mẽ hơn khi đến phần điệp khúc đã tạo thành một bức tường âm thanh kín không kẽ hở. Tiếng người gần như gào thét bị bao bọc trong đó, như con thú hoang bị nhốt đang đấu đá lung tung muốn tìm một cửa ra.

Cớ sao vận mệnh trên thế gian này luôn khác biệt

Có người trải qua cuộc đời đầy sôi nổi

Lại có người sống một kiếp quá hèn hạ

Có người cả đời trang ngập những chi tiết ly kỳ

Lại có người kết thúc sinh mệnh trong tháng Chạp lạnh giá

Tôi nguyện ước thế giới hoàn hảo này

Sẽ sụp đổ trong đêm dài lặng im

Để những sinh mệnh mục nát kia

Phủ kín lên lớp tuyết trắng ngần

Tôi nguyện ước thế giới xán lạn này

Biến mất trong năm tháng sa đọa

Hủy diệt mọi dấu vết của vạn vật

Chỉ để lại những dòng chữ nhạt nhòa.”

Giang Ngập hát lại đoạn điệp khúc hai lần, lần thứ nhất mang theo chút mờ mịt, lần thứ hai tuyệt vọng đến mức khiến người ta khoắc khoải. Cảm xúc và kỹ xảo kết hợp một cách rất tự nhiên, cách xử lý tinh tế ở mỗi một chỗ đều khiến Tần Thanh Trác một lần nữa xác định phán đoán của mình không sai. Giang Ngập thực sự có một khứu giác nhạy bén với âm nhạc như con thú hoang đối với con mồi.

Âm cuối kết thúc cực kỳ dứt khoát, tiếng trống cuối cùng rơi xuống, toàn bộ khán giả yên tĩnh lại.

Một nỗi buồn nặng nề quanh quẩn trong trường quay rộng lớn, tạm thời không tìm được cửa trút ra, chỉ có thể không ngừng lên men, mở rộng trong không gian hạn hẹp này.

Cảm xúc dồn nén trong lồng ngực, không có cách nào trút ra dường như đã tìm được lối ra trong khoảnh khắc tiếng vỗ tay vang lên. Trong vài giây ngắn ngủi, tiếng vỗ tay như sóng biển đột ngột dâng lên, bùng nổ rất bất ngờ, rồi càng ngày càng lớn.

Dần dần, có khán giả đứng lên vỗ tay, sau đó ngày có nhiều khán giả đứng lên hơn.

Đến cuối cùng, gần như tất cả khán giả đều đứng lên, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt, nối thành biển động cực lớn.

Tần Thanh Trác nhìn thấy Giang Ngập hơi cúi đầu, ngực vẫn đang phập phồng, mồ hôi bên gáy phát sáng dưới ánh đèn, trái cổ trượt lên xuống. Cánh tay đặt lên guitar nổi gân xanh, một lúc lâu sau mới hoàn toàn lặn xuống.

Tiếng vỗ tay kéo dài mấy phút, mãi đến khi người dẫn chương trình lên sân khấu, đợi một lúc lâu vẫn chưa hoàn toàn dừng lại.

“Cảm ơn,” Người dẫn chương trình phải nâng giọng lên mới có thể làm giọng mình không bị tiếng vỗ tay át đi, “Cảm ơn Mây Tận Thế đã đem đến cho chúng ta một phần trình diễn đặc sắc. Tôi thấy rất nhiều khán giả dưới sân khấu vừa lau nước mắt. Mời mọi người ngồi xuống ổn định lại cảm xúc, chúng ta nói về bài hát của Mây Tận Thế trước.”

Người dẫn chương trình quay sang ba người bên cạnh: “Tôi vừa nhận được một tin từ hậu trường là bản demo các cậu đăng ký trước đó không phải bài này, vì vậy tôi muốn hỏi ca sĩ chính, tại sao lại đổi bài hát khi gần diễn?”

“Vì…” Giọng nói hơi dừng, Giang Ngập đè lại đáp án vừa lóe lên trong đầu, nói với giọng thản nhiên, “Có lẽ là không muốn thua.”

“Xem ra đây là một quyết định sáng suốt, vậy tiếp theo chúng ta sẽ nghe nhận xét của các vị cố vấn về hai phần trình diễn này nhé.” Người dẫn chương trình nhìn về phía Thẩm Xá, “Chị Thẩm, tôi thấy chị khóc trôi cả lớp trang điểm rồi, có điều gì rất muốn nói không?”

“Tôi thực sự khóc dữ lắm,” Thẩm Xá lại dùng khăn giấy ấn lên khóe mắt, hòa hoãn lại cảm xúc của mình, “Cảm giác khi con người đến một độ tuổi nào đó, điểm rơi nước mắt sẽ trở nên rất thấp. Vừa rồi lúc nghe bài này tôi đột nhiên nghĩ đến rất nhiều người và sự việc trước kia. Tôi nghĩ có đôi khi thế giới này thực sự bất công, có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, có người ngay cả sống sót cũng phải đấu tranh chịu mọi sự tra tấn… cho nên tôi rất muốn hỏi người sáng tác bài hát này. Giang Ngập, tại sao lại viết ra một bài hát buồn bã và mãnh liệt như vậy, bạn đã trải qua chuyện gì đúng không?”

Tần Thanh Trác vô thức nắm chặt ngón tay, nhìn về phía Giang Ngập trên sân khấu. Anh biết, một khi Giang Ngập quyết định hát bài này nhất định sẽ bị hỏi đến câu chuyện phía sau việc sáng tác. Cho dù Thẩm Xá không hỏi, cố vấn khác và người dẫn chương trình nhất định sẽ hỏi.

Trong đầu anh thoáng qua dáng vẻ Giang Ngập cúi thấp đầu, rơi từng giọt nước mắt vào đêm khuya đó. Chắc chắn Giang Ngập cũng không muốn miệng vết thương của mình bị phơi bày trước mặt công chúng, vậy cậu sẽ trả lời thế nào?

Giang Ngập trên sân khấu mở miệng, giọng bình thường: “Không có chuyện gì cả, tôi đọc được vài tin tức, sau đó biểu lộ cảm xúc ra thôi.”

“Cảm ơn,” Thẩm Xá gật đầu, không hỏi tiếp nữa, “Hy vọng bài hát này ngày càng được nhiều người nghe và thích hơn, vì nó xứng đáng.”

Tần Thanh Trác buông lỏng ngón tay đã nắm chặt, khẽ thở phào một hơi. Nên vui mừng vì câu hỏi này được Thẩm Xá hỏi đầu tiên, hơn nữa với EQ của Thẩm Xá, khả năng cao cũng đã nhìn ra thái độ lảng tránh của Giang Ngập mới nhanh chóng dừng vấn đề này lại.

Nếu đổi lại là người khác hỏi tiếp, đến lúc đó Giang Ngập càng tránh né sẽ càng khơi lên hứng thú. Tần Thanh Trác đã chuẩn bị vòng qua vấn đề này giúp cậu, bây giờ xem ra không cần nữa.

Người phụ trách nhận xét thứ hai là cố vấn Nhậm Duật: “Vừa rồi cô Thẩm Xá đã nhận xét từ khía cạnh cảm xúc, vậy tôi sẽ nhận xét từ khía cạnh phối hợp giữa các nhạc công nhé.”

“Màn trình diễn này đem tới cho tôi cảm giác như một cơn mưa to dưới Mây Tận Thế. Trống của Chung Dương là hạt mưa dày đặc, bass của Bành Khả Thi là gió lớn gào thét, guitar của Giang Ngập là sấm chớp nổ tung. Tiếng người trong đó như con thú bị nhốt bị thương, bị mắc kẹt trong cơn mưa to đang gào thét, mỗi một phần đều rất đặc sắc, hợp lại với nhau có sức mạnh đánh thẳng vào linh hồn. Thực sự rất tuyệt vời, tôi cảm thấy nếu màn trình diễn này là một cơn mưa to, vậy thì không có ai không bị ướt nhẹp.”

Anh ta nói xong, Dương Kính Văn tiếp lời: “Anh Nhậm Duật nói rất đúng, quả thực phần trình diễn này của Mây Tận Thế rất có tác động về cảm xúc, sự kết hợp của nhạc cụ và giọng hát có một cảm giác đầy thỏa mãn, tôi cũng rất thích. Tất nhiên, tôi cảm thấy lần này đám nhóc Collapse City của đội tôi cũng thể hiện khá tốt, trình độ thành thạo về kỹ thuật và khả năng khám phá âm nhạc thử nghiệm đã tăng lên một bậc. Xuất sắc hơn bất kỳ màn trình diễn nào trước đó.”

“Phải,” Nhậm Duật gật đầu, “Nếu như điều Mây Tận Thế mang đến là tác động về cảm xúc thì điều Collapse City mang đến là bữa tiệc nghe nhìn. Phần thể hiện của hai ban nhạc đều rất chói sáng, thậm chí có thể nói là tiêu chuẩn của trận chung kết.”

Nhậm Duật nói xong, người dẫn chương trình trên sân khấu nhìn Tần Thanh Trác: “Xem ra ba vị cố vấn khác đều rất công nhận hai ban nhạc này, vậy với tư cách là cố vấn của ban nhạc Mây Tận Thế, cảm xúc hiện tại của thầy Tần Thanh Trác là gì?”

Tần Thanh Trác hơi ngồi thẳng lên, nhìn ba nhạc công trên sân khấu. Ngoại trừ Giang Ngập, trên mặt Chung Dương và Bành Khả Thi đều lấm tấm mồ hôi, hơi thở vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Nhìn ra được ai cũng đắm chìm vào phần trình diễn vừa rồi, và đều biển diễn rất thỏa chí.

Anh giơ tay điều chỉnh micro bên môi, từ từ lên tiếng: “Tôi nhớ trong buổi ghi hình đầu tiên, tôi đã hỏi ban nhạc Mây Tận Thế là mây gì. Lúc ấy là cô gái bass trả lời tôi, nói rằng Mây Tận Thế là một loại mây có bề mặt rất đáng sợ, khi mây đen vặn vẹo kia phủ kín bầu trời, như thể tận thế sắp tới vậy.”

“Sau khi kết thúc ghi hình chương trình, tôi đã cố ý tìm kiếm loại mây này, trong tài liệu nói rằng Mây Tận Thế là một loại mây cực kỳ không ổn định, một khi nó xuất hiện sẽ lật đổ mọi nhân tố ổn định trong khí quyển, tạo thành một loại thời tiết vô cùng đáng sợ. Đứng dưới tầng mây cực đoan vặn vẹo này, tất cả mọi người sẽ cảm thấy một thời tiết cực xấu sắp đến.”

“Khi đó tôi đã hỏi ban nhạc một câu, nhưng đáp án nhận được có vẻ không chính xác, vì vậy bây giờ tôi muốn hỏi lần nữa. Giang Ngập,” Tần Thanh Trác nhìn về phía Giang Ngập, “Mây tận thế có thật sự báo trước thời tiết xấu đang đến không?”

Giang Ngập nhìn Tần Thanh Trác, ánh mắt đen như mực, đó là biểu cảm anh chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt cậu. Trong sự bình tình tột độ dường như xen lẫn một chút thoải mái.

“Không,” Giang Ngập nhìn anh trả lời, “Nó dự báo… thời tiết xấu sắp kết thúc.”

“Ừm,” Tần Thanh Trác nở nụ cười rất nhạt với cậu, “Cho nên dữ tợn hay kinh khủng cũng được, cùng lắm là bề ngoài của mây tận thế mà chúng ta nhìn thấy, còn thứ thực sự ẩn chứa trong mây tận thế thật là ra hy vọng. Như phần trình diễn vừa rồi của các bạn, mây đen rợp trời khiến con người ngạt thở, nhưng bạn tin không, sau cơn mưa to này, thời tiết xấu sẽ kết thúc.”

Giọng điệu của câu cuối cùng rất nhẹ nhàng, lại ẩn chứa sức mạnh vững chắc không giải thích được, như đêm đó anh nói rằng muốn đánh cược một phen, khiến người ta không có cách nào từ chối.

“Tôi tin.” Giang Ngập nói.

Tần Thanh Trác cười một tiếng, nhìn đi chỗ khác: “Tôi vô cùng thích phần trình diễn của Mây Tận Thế, cũng biết ơn mọi người có thể thích phần trình diễn của họ, cảm ơn.”

Anh vừa dứt lời, Chung Dương trên sân khấu chợt nói xen vào: “Chỉ thích phần trình diễn thôi ạ?”

Tần Thanh Trác hiểu ý cười một tiếng, nói tiếp lời của cậu: “Tất nhiên, cũng rất thích ban nhạc của các bạn và ba nhạc công trong ban nhạc…”

“Vậy thích nhạc công nào nhất?” Giang Ngập đột nhiên cũng lên tiếng hỏi.

Câu hỏi này đến quá bất ngờ, Tần Thanh Trác sững sờ một lát.

Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng cười, không ai ngờ rằng Giang Ngập luôn luôn kiệm lời, vô cùng lạnh lùng trên sân khấu này có thể hỏi một câu như vậy. Cảm giác ngạt thở do màn biểu diễn vừa rồi mang đến đã bị tiếng cười của khán giả xua tan một chút.

“Câu hỏi này à…” Tần Thanh Trác cũng cười, “Chúng ta nói riêng nhé.”

Dưới sân khấu có khán giả góp vui hét to “Nói ngay bây giờ đi”, còn có người gọi tên Giang Ngập.

Tần Thanh Trác cười nhìn Giang Ngập trên sân khấu, sau khi khôi phục bình thường thì bắt đầu ngang nhiên làm khó dễ người khác à… Vì lời khen vừa rồi cô đọng ư? Tần Thanh Trác lắc đầu có phần bất lực.

Cơ mà mấy câu vừa rồi thực sự khen hơi cô đọng, vì kiêng dè không thể tỏ ra thiên vị quá rõ ràng nên anh không trực tiếp khen phần biểu diễn của ban nhạc. Nhưng, trên thực tế anh phải thừa nhận rằng mình thích phần trình diễn này hơn.

Theo anh, đây là một màn biểu diễn tốt nhất từ khi ghi hình chương trình đến nay. Lúc đầu lấy được bản nhạc, anh đã đoán hiệu quả của màn trình diễn này sẽ rất chấn động, nhưng phần thể hiện của ban nhạc còn chấn động hơn hiệu quả trong tưởng tượng của anh. Điều chạm thẳng vào trái tim hơn là Giang Ngập lại một lần nữa khiến anh kinh ngạc.

Sau khi bốn cố vấn nhận xét xong, người dẫn chương trình đứng giữa sân khấu, hai bên anh ta là ban nhạc Collapse City và ban nhạc Mây Tận Thế.

“Một bên là bữa tiệc thính giác do kỹ thuật mang đến, một bên là rung động tâm hồn do cảm xúc mang đến,” Người dẫn chương trình nói, “Cuối cùng ai đi ai ở lại, chúng ta hãy chờ đợi kết quả bình chọn của khán giả…”

Trên màn hình lớn, hai cột sáng bắt đầu nâng lên, bên trái là Collapse City, bên phải là May Tận Thế.

Tần Thanh Trác nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác căng thẳng kia lại hiện lên.

Quả thật, hiệu quả biểu diễn của Collapse City trong trận này cũng tốt, nhưng nhìn từ phản ứng của ba cố vấn khác và khán giả, rõ ràng là hiệu quả biểu diễn của Mây Tận Thế chấn động hơn. Dù sao từ lúc ghi hình chương trình đến nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống khán giả toàn trường quay đứng lên vỗ tay.

Hơn nữa nhìn từ mức độ thảo luận và độ phổ biến, Mây Tận Thế với tư cách là ban nhạc hoàn toàn mới đi đến bây giờ không hề thua Collapse City có sẵn lượng người hâm mộ. Thậm chí lực lượng dự trữ trông còn đầy hơn Collapse City.

Thi Nghiêu là người cực kỳ xem trọng độ phổ biến của chương trình, như vậy anh ta có theo xu thế trước mắt thay đổi quỹ đạo đã định ban đầu không…

Số phiếu vẫn đang tiếp tục tăng lên, toàn bộ khán giả đều đang nhìn vào màn hình lớn, ngoại trừ Giang Ngập.

Giang Ngập không xoay người nhìn màn hình lớn sau lưng, cậu chỉ nhìn Tần Thanh Trác trên ghế cố vấn.

Tần Thanh Trác đang nhìn số phiếu thay đổi trên màn hình một cách rất nghiêm túc.

Collapse City là quán quân được quyết định nội bộ, Tần Thanh Trác phải biết rõ hơn mình, vậy tại sao vẫn ôm chờ mong?

Vừa nãy Chung Dương lại gần nhỏ giọng hỏi “Chúng ta có thể nghịch thiên cải mệnh không”, Giang Ngập chỉ cảm thấy cậu ta quá ngây thơ. Nhưng bây giờ nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc trên mặt Tần Thanh Trác, cảm giác chờ mong vốn không nên xuất hiện đột nhiên dâng lên trong cơ thể.

Muốn thắng. Ham muốn chiến thắng đến đột ngột này khiến bản thân Giang Ngập cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Cậu quay đầu nhìn về phía màn hình theo ánh mắt của Tần Thanh Trác, mặc dù hai cột sáng bỏ phiếu đều không ngừng tăng lên, nhưng từ đầu đến cuối Mây Tận Thế vẫn dẫn trước, đồng thời khoảng cách cũng dần có xu thế kéo dài.

… Thật sự sẽ thắng hả? Trong đầu Giang Ngập lóe lên suy nghĩ này.

Nhưng sau khi cột sáng của Mây Tận Thế vượt qua 200 phiếu, tốc độ tăng số phiếu đột nhiên chậm lại, trái lại cột sáng bên Collapse City đã theo kịp.

“Tăng nhanh lên, sao lại chậm!” Nhìn số phiếu của hai bên ngày một gần, Chung Dương siết chặt nắm đấm, “Chỉ còn mấy phiếu nữa, vượt qua 250 là thắng rồi!”

Nhưng mặc cho Chung Dương gào khẽ như thế nào, số phiếu của Mây Tận Thế vẫn từ từ tăng lên.

247, 248, 249…

Số phiếu của hai bên đồng thời đạt đến 249, cột sáng tạm dừng.

Trong nháy mắt sắp phân thắng thua này, khán giả đều nín thở tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình.

Một giây sau, Collapse City lại tăng thêm hai phiếu, bên Mây Tận Thế vẫn đứng yên bất động.

Cuối cùng số phiếu dừng lại tại 251:249.

“Đệt!” Chung Dương thấp giọng chửi tục một câu.

Trên khán đài cũng bắt đầu xôn xao, có người thất vọng, có người khó tin, còn có người đang reo hò cho Collapse City.

“Tôi xin tuyên bố,” Người dẫn chương trình nâng giọng lên, “Người chiến thắng đêm nay là… ban nhạc Collapse City!”

Ba người Collapse City quay sang nhìn Mây Tận Thế, ánh mắt nhìn Giang Ngập tràn đầy vẻ khiêu khích và đắc ý.

Giang Ngập không quan tâm, quay đầu nhìn lại với vẻ mặt bình tĩnh, lại liếc nhìn Tần Thanh Trác.

Tần Thanh Trác nhíu mày, biểu cảm trông có phần lạnh lùng.

Lần trước Giang Ngập đã nhìn thấy biểu cảm này trên mặt Tần Thanh Trác, là khi mình dùng bức ảnh kia đe dọa anh.

Trên thực tế, trên đường đến trận đấu này Giang Ngập đã dự đoán tình hình sau khi thua. Chắc sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao thì sau này sẽ không phải đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy vì phí biểu diễn.

Nhiệt tình, tò mò, dò xét, điên cuồng… cậu đều không thích.

So với việc đứng dưới ánh đèn trên sân khấu, cậu thích hát dưới ánh sáng tối tăm trong quán bar hơn. Những người dưới sân khấu uống rượu của mình, cậu hát ca khúc của mình. Sau khi quán bar đóng cửa, hai người không liên quan gì cứ vậy mỗi người đi mỗi ngả. Kiếm số tiền này vẫn thoải mái hơn và yên tâm hơn.

Nhưng bây giờ, sự thoải mái trong dự đoán không xuất hiện, thay vào đó là cảm giác mất mát.

Trên màn hình lớn bắt đầu chiếu đoạn video ngắn về Mây Tân Thế được quay trước đó, giọng Chung Dương vang lên: “Người anh em, ước đi.”

Là ngày sinh nhật, cũng là ngày Giang Khắc Viễn xuất hiện.

Giang Ngập nhìn màn hình, cậu nhìn thấy mình nhắm hai mắt lại, ánh nến nhảy nhót phản chiếu lên mặt.

Cậu nghe thấy mình nói “Hôm nay kết thúc nhanh lên”, lại nói “Ngày nào cũng kết thúc nhanh lên”. Sau đó Tần Thanh Trác lấy một cây đàn guitar ra tặng cho cậu, cây đàn kia đã bị Chung Dương bán đi với giá cao từ lâu, không biết giờ đang ở đâu.

Có lẽ lúc trước nên giữ nó lại, trong đầu cậu thoáng qua ý nghĩ này. Giữ lại làm kỷ niệm, ít nhất có thể chứng minh Tần Thanh Trác đã từng thật sự bước vào cuộc đời mình.

Sau khi đoạn video chiếu hết, người dẫn chương trình giơ micro lên: “Trước khi đi các bạn có điều gì muốn nói với mọi người không?”

Giang Ngập nhận lấy micro, nhìn hai người bên cạnh, Bành Khả Thi lắc đầu, Chung Dương trông vẫn đang giận dỗi, dáng vẻ cũng không muốn nói thêm lời nào.

Giang Ngập nhìn về phía khán giả, nói vào micro: “Cảm ơn mọi người đã yêu thích ca khúc của chúng tôi, cũng cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ chúng tôi từ lúc ghi hình đến nay. Ngoài ra, đặc biệt cảm ơn… Thầy Tần.”

Ánh mắt chuyển về phía Tần Thanh Trác, giọng cậu trầm xuống khó mà nhận ra: “Là anh đã kết thúc thời tiết xấu.”

Chương 45

Leave a comment