Hẻm sâu có ánh sáng – Chương 71

Xe khởi động, Quý Trì đánh tay lái vững vàng chuyển vào dòng xe cộ trên đường.

Loa trong xe đang phát một bản Cello chậm rãi và yên bình, là âm nhạc Tần Thanh Trác thích.

Quý Trì lái xe, giả vờ như tùy ý nhắc đến: “Cậu thanh niên vừa rồi là Giang Ngập?”

Tần Thanh Trác không nói gì.

“Anh đã xem chương trình của em rồi, rất đặc sắc, nhưng chương trình lại không có giới hạn, cứ muốn lấy em ghép CP.”

Thấy Tần Thanh Trác vẫn không nói gì, một lát sau Quý Trì lại nói: “Nhạc công trước đó chụp lén chúng ta cũng là Giang Ngập đúng không? Bây giờ cậu ta quấn lấy em có phải vẫn đòi tiền không? Hay là hỏi xem cậu ta muốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền anh cũng cũng có thể cho cậu ta, như vậy sau này cậu ta sẽ không đến làm phiền em nữa.”

“Quý Trì,” Lúc này Tần Thanh Trác mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, “Đừng thăm dò mối quan hệ của tôi và Giang Ngập.”

Anh chọc thủng ý đồ của Quý Trì mà không nể nang chút nào, Quý Trì hơi xấu hổ, tạm thời không nói gì nữa.

“Tôi và Giang Ngập thế nào cũng không liên quan gì đến anh, điều chúng ta cần giải quyết bây giờ là chuyện giữa chúng ta.” Tần Thanh Trác nói, “Ngoài ra, nếu sau này anh vẫn muốn yên tâm đóng phim thì đừng nghĩ đến việc làm gì Giang Ngập.”

Thái độ của anh xa cách, trong lời nói lại mang theo ý cảnh cáo. Vì vậy khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu tùy ý vừa rồi của Quý Trì đã trở nên cẩn thận hơn: “Thanh Trác, anh không có ý đó, chỉ muốn nhắc em hãy cẩn thận. Mặc dù cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng có vẻ không đơn giản như thế. Dù sao ngay từ đầu động cơ của cậu ta đã không trong sáng, bây giờ lại nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận em, anh sợ cậu ta có mục đích khác…”

“Mục đích gì?”

“Em cũng biết đấy, lúc đầu cậu ta chụp lén bức ảnh đó để đòi tiền chúng ta. Đến bây giờ, chỉ sợ mục đích của cậu ta vẫn là tiền, em lại dễ mềm lòng, anh sợ em bị cậu ta lừa…”

Hắn vẫn chưa nói hết, Tần Thanh Trác bên cạnh đột nhiên cười khẩy một tiếng.

“Vậy nên người khác tiếp cận tôi đều có mục đích khác, chỉ có Quý Trì anh là yêu tôi không mảy may tư lợi đúng không? Không vụ lợi như thế mà cũng đi ngoại tình, hiếm lạ thật.”

Giọng anh đầy mỉa mai, Quý Trì lại im lặng.

Tần Thanh Trác quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ xe, đèn neon nhiều màu sắc hai bên đường lùi lại nhanh như bay, khiến người ta hoa mắt.

Anh phát hiện trong lòng mình vẫn chưa bước qua rào cản này, mặc dù mối quan hệ này nhìn như kết thúc rất dứt khoát và êm đẹp, nhưng cuối cùng đã để lại một vài thứ chặn ở ngực, lơ lửng giữa chừng, mỗi lần nhớ đến đều khiến anh vô cùng khó chịu.

“Xin lỗi Thanh Trác, anh…” Quý Trì muốn nói xin lỗi, nhưng không chờ hắn nói xong, Tần Thanh Trác đã ngắt lời hắn.

“Nói xin lỗi thì đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, cũng không cần.” Tần Thanh Trác nói, “Quý Trì, tìm một chỗ dừng xe đi, chúng ta nói rõ chuyện này.”

Quý Trì đáp một tiếng “Được”, lái xe về phía trước một đoạn nữa, tìm một chỗ đậu xe ở ven đường rồi dừng xe lại.

Tần Thanh Trác giơ tay tắt loa trong xe, hiệu quả cách âm trong xe rất tốt, hoàn toàn yên tĩnh, gần như có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

Những câu hỏi Tần Thanh Trác cứ nghĩ mình không quan tâm, không muốn biết đáp án đột nhiên liên tục hiện lên trong đầu. Lúc này anh mới nhận ra có một số việc nếu không làm rõ ràng sẽ mãi mãi không vượt qua được, mãi mãi chặn ở đó.

Vậy thì nghe theo ý muốn của bản thân, nghĩ gì nói đó vậy. Tần Thanh Trác nghĩ.

“Bắt đầu từ khi nào?” Anh lên tiếng, giọng nói nghe hơi trầm trong xe chật chội.

Quý Trì im lặng mấy giây, cuối cùng nói thật: “Đầu năm, buổi tối mở tiệc đóng máy bộ phim trước của anh. Hôm đó anh bảo em đến Thâm Quyến với anh, nhưng em nói đang có việc gấp không đi được, anh lại uống hơi nhiều, nên… Xin lỗi Thanh Trác.”

“Đầu năm…” Tần Thanh Trác cười khẩy một tiếng, “Cho nên trong hơn nửa năm sau, hai người luôn duy trì mối quan hệ này. Quý Trì, cảm giác chân đứng hai thuyền rất tuyệt, đúng không?”

“Không phải, không phải đâu Thanh Trác,” Quý Trì lúng túng giải thích, “Thật ra anh vẫn muốn tìm cơ hội nói thật chuyện này cho em, nhưng anh sợ. Anh cứ nghĩ đến là sợ, anh nghĩ sau khi em biết được chắc chắn sẽ chia tay anh…”

“Vừa sợ hãi, vừa yêu đương vụng trộm,” Tần Thanh Trác gật đầu, “Ngẫm lại cũng rất kích thích.”

“Xin lỗi Thanh Trác, anh biết mình đã phạm sai lầm. Sau này anh tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, khoảng thời gian chia tay ngày nào anh cũng hối hận,” Quý Trì duỗi tay nắm tay Tần Thanh Trác, hắn hạ thấp giọng, cố gắng cần xin sự tha thứ của Tần Thanh Trác, “Em tha thứ cho anh lần này đi, được không Tiểu Trác? Bốn năm, chúng ta ở bên nhau lâu như thế, từng có biết bao kỷ niệm đẹp, em không tiếc thật sao?”

“Anh cũng biết bốn năm hả,” Tần Thanh Trác rút tay mình ra, cười gằn một tiếng đầy mỉa mai. Mấy giây sau, anh quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, “Quý Trì, anh biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?”

“Em nói đi.” Quý Trì nhìn anh, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.

Tần Thanh Trác im lặng một lúc, chỉ nhìn đèn neon liên tục nhấp nháy hai bên đường.

Sáng quá, anh nghĩ, sáng đến mức hoa mắt, sáng đến mức anh hơi buồn nôn.

Anh quay mặt đi, tránh ánh đèn neon trong tầm mắt, nhìn con đường phía trước rồi lên tiếng.

“Nói thật, tôi cảm thấy bây giờ anh rất ghê tởm. Tôi sống hai mươi tám năm, chưa bao giờ thảm hại đến vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải chịu sự sỉ nhục này. Quý Trì, những thứ này đều do anh ban tặng.”

“Có dạo, tôi không thể tưởng tượng nhưng cũng không thể kiềm chế tưởng tượng hình ảnh anh và Viên Vũ yêu đương vụng trộm sau lưng tôi. Mấy trăm đôi mắt ở đoàn phim nhìn chằm chằm hai người. Đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch đều từng ăn cơm với chúng ta, đều biết quan hệ giữa chúng ta, anh công khai phản bội tôi như vậy, mặc kệ tôi trở thành chuyện cười trong mắt họ. Rốt cuộc Tần Thanh Trác tôi đã làm gì sai để bị anh sỉ nhục như vậy?!”

“Bốn năm, Quý Trì à, anh từ bỏ âm nhạc tôi không có ý kiến gì, anh đi đóng phim tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi giao toàn bộ sự tin tưởng cho anh, nhưng anh thì sao, anh báo đáp lòng tin của tôi như thế. Bây giờ anh lại đến xin tôi tha thứ cho anh. Quý Trì, anh có tư cách gì để cầu xin sự tha thứ của tôi? Tôi đã cho anh ảo giác gì mới khiến anh nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục chọn làm kẻ ngu?”

Cơn giận kìm nén trong mấy tháng qua trào lên ngực như nước lũ, Tần Thanh Trác phải cố sức kiềm chế mới có thể duy trì lý trí của mình.

Những ngón tay lạnh lẽo của anh siết chặt vào nhau, lồng ngực phập phồng vì giận giữ.

“Xin lỗi, xin lỗi Thanh Trác,” Quý Trì liên tục giơ hai tay lên che mặt, lặp lại lời xin lỗi, “Là lỗi của anh… tất cả là lỗi của anh, anh có lỗi với em…”

Tần Thanh Trác không nói gì, trong xe chỉ còn lại tiếng xin lỗi đau khổ và ăn năn của Quý Trì.

“Nhưng mà Thanh Trác, anh thật sự yêu em, em không thể phủ nhận những điều này,” Giọng Quý Trì run rẩy, mang theo tiếng nức nở, “Bốn năm, bốn năm gian khổ nhất anh đã đi qua cùng em. Anh đến bệnh viện cùng em, đi giải sầu cùng em, mỗi một câu nói của Trình Quân anh đều ghi vào sổ. Khi tâm trạng em không tốt, anh phải cẩn thật từng lời nói, anh nghĩ trăm phương ngàn kế khiến em ngạc nhiên, khiến em vui vẻ, nhưng còn em…”

Quý Trì không nói hết mà dừng lại.

“Anh nói tiếp đi.” Tần Thanh Trác nói.

Quý Trì hít thở sâu một hơi mới nói tiếp: “Thật ra hôm nay anh tới đây, cũng muốn chứng thực một chuyện với em… Thanh Trác, em có thực sự yêu anh không?”

“Gì cơ?” Tần Thanh Trác quay đầu nhìn hắn, khó có thể tin Quý Trì lại hỏi như vậy.

“Mấy tháng trước, đoàn phim được nghỉ, anh lập tức trở về gặp em. Nhưng trong ba ngày đó em luôn bận rộn với chương trình của em, em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh không Thanh Trác?” Quý Trì nuốt khan một cái, lại hít thở sâu một hơi, ổn định giọng nói run rẩy của mình, “Ngoài ra, lúc anh quay phim em có đến thăm anh mấy lần, mỗi lần chưa ở lại lâu đã phải vội vã quay về làm việc… Em bảo anh làm sao chắc chắn em yêu anh đây? Nói thật, em có thực sự yêu anh không Thanh Trác, hay chỉ là xuất phát từ cảm kích mới hẹn hò với anh? Sau khi chia tay em lập tức mập mờ với Giang Ngập, có phải em cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh không…”

Tần Thanh Trác lập tức cảm thấy cực kỳ vô lý: “Quý Trì, rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì không? Cho nên anh nghĩ rằng tôi không yêu anh nên mới ngoại tình với Viên Vũ yêu anh hơn tôi?”

Quý Trì giơ tay che mặt, tiếng hít thở của hắn rất nặng, có thể nghe ra đang kiềm chế cảm xúc của mình.

“Vậy nên ý anh là thật ra tôi cũng có lỗi?” Tần Thanh Trác lại hỏi một câu đầy khó tin.

Lần này không chờ Quý Trì nói tiếp, Tần Thanh Trác nhắm mắt lại: “Anh nực cười quá Quý Trì, lại có thể hỏi một câu như thế. Người ngoại tình là anh, bây giờ người chất vấn tôi có yêu anh không cũng là anh. Anh phủi trách nhiệm sạch sẽ thật…”

“Như thế nào mới là yêu anh? Làm thế nào mới là yêu anh? Phải xoay quanh anh mỗi ngày như Viên Vũ, trong mắt toàn là anh mới là yêu anh hả?” Tần Thanh Trác đè nén cảm xúc của mình, cố gắng khiến giọng mình nghe ổn định hơn, “Mỗi người đều có thái độ và cách đối xử với tình cảm của riêng mình, chúng ta đều là người trưởng thành, có công việc và cuộc sống riêng. Nếu ban đầu anh cần một người yêu như Viễn Vũ, tại sao khi đó lại đến tìm tôi? Lùi một bước mà nói, tôi chỉ là người bình thường, đương nhiên có những điều làm chưa tốt trong chuyện tình cảm, xảy ra vấn đề tại sao không đến gặp tôi để nói chuyện và giải quyết, mà muốn sỉ nhục tôi bằng cách ngoại tình này?”

Quý Trì há miệng, vẫn muốn nói điều gì đó nhưng Tần Thanh Trác không có hắn cơ hội này.

“Quý Trì, anh chỉ ghét cách chung sống giữa chúng ta, cần gì đẩy hết sai lầm của anh lên người tôi?” Giọng Tần Thanh Trác hoàn toàn lạnh xuống, lạnh như ngâm trong nước đá, không nghe ra chút nhiệt độ nào, “Có lẽ trước hôm nay tôi còn có thể xem việc anh ngoại tình là một sai lầm anh đi sai bước nhầm. Nhưng những gì anh vừa nói đã khiến tôi hoàn toàn thất vọng, cũng hoàn toàn nhìn rõ anh là một người ích kỷ, không trung thành, thiếu trách nhiệm và không hề có giới hạn. Hôm nay anh có thể ngoại tình với Viên Vũ vì cho rằng tôi không yêu anh, ngày mai cũng sẽ ngoại tình với người khác vì Viên Vũ quá ngoan ngoãn và phục tùng anh. Nếu không tin thì chúng ta cứ chờ xem.”

Nói xong Tần Thanh Trác cảm thấy rất đã. Trước kia anh sẽ không nói như vậy để trút giận. Cho dù lúc biết Quý Trì ngoại tình anh cũng chỉ nghĩ đến việc kết thúc mối quan hệ này một cách êm đẹp.

Nhưng có lẽ vì những lời trốn tránh trách nhiệm vừa rồi của Quý Trì đã hoàn toàn chọc giận anh, khiến anh giận đến mất lý trí. Cũng có thể là vì mấy tháng qua giao tiếp với Giang Ngập, khiến anh cảm thấy con người không cần phải luôn giữ thể diện không cần thiết. Sau khi nói ra lời này, anh cảm thấy cơn giận chặn trong lồng ngực mấy tháng nay cuối cùng cũng thở ra.

Anh nhìn thấy ngón tay Quý Trì siết chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch.

Có lẽ những lời vừa rồi cũng khiến Quý Trì cảm thấy bị sỉ nhục. Vậy là tốt rồi, Tần Thanh Trác nghĩ, hắn nên thử cảm giác bị vũ nhục.

“Cứ vậy đi Quý Trì,” Một lúc sau anh thở dài một hơi, “Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi bốn năm qua, nhưng sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Sau một lúc lâu im lặng, Tần Thanh Trác nghe thấy Quý Trì cũng nặng nề thở ra, cuối cùng đáp lại một tiếng “Ừ”.

Một lúc sau, Quý Trì ngồi thẳng người, lau mặt một cái, hơi ổn định lại cảm xúc của mình: “Anh đưa em về.”

Sau đó hắn khởi động xe, chậm rãi lái xe lên đường.

Chiếc xe lại chuyển vào dòng xe cộ trên đường, lần này hai người đều không nói gì nữa.

Chạy qua đoạn đường tắc, lượng xe trên đường giảm đi, tốc độ xe tăng dần.

Trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng động cơ kêu khẽ. Có lẽ vừa rồi tiêu hao quá nhiều tức giận, Tần Thanh Trác đột nhiên cảm thấy rất mệt. Một cảm giác mệt mỏi đang lên từ đáy lòng khiến anh mệt đến mức gần như không có sức ngồi thẳng.

Anh dựa vào lưng ghế, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cũng muốn tạm thời dọn sạch những chuyện tiêu hao cảm xúc ra khỏi đầu.

Nhưng, một giây trước khi anh muốn nhắm mắt lại, trong tầm nhìn, ở đầu đường phía trước mấy chục mét có một chiếc xe mô tô màu đen đột nhiên lao ra, lại không hề báo trước mà phanh ngay trước mặt họ.

Trong nháy mắt nhìn rõ người lái xe, cơ thể và dây thần kinh của Tần Thanh Trác lập tức căng thẳng, đồng tử bỗng nhiên co vào, trái tim cũng gần như ngừng đập…

Đó là… Giang Ngập!

Nỗi sợ hãi to lớn như một tấm lưới, kéo đến và bao trùm xuống trong tích tắc. Tần Thanh Trác chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi yết hầu.

“… Dừng xe!” Anh nghe thấy giọng mình đột nhiên thay đổi, nghe vô cùng lạ lẫm, “Quý Trì, dừng xe!”

Cùng lúc đó, Quý Trì cũng nhìn thấy chiếc xe mô tô trước mặt, ngay lập tức giẫm mạnh chân ga theo bản năng.

Chiếc xe nhanh chóng giảm tốc, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng chói tai, lực tác động to lớn khiến cơ thể hai người nghiêng về phía trước.

Sau quãng đường mấy chục mét, chiếc xe bất ngờ dừng lại ở ngã tư đường.

Lúc này nó chỉ cách chiếc xe mô tô kia hai, ba mét.

Giang Ngập ngồi trên xe mô tô quay mặt nhìn, ánh mắt dưới mũ bảo hiểm nhìn sâu vào trong xe.

Một giây sau, cơ thể căng thẳng của Tần Thanh Trác bỗng mất hết sức lực, cả người gần như tê liệt ngã xuống ghế.

Leave a comment